Dụ hương – Chương 5.1

 

Chuyển ngữ: Như Ý

Biên tập: Thủy Nguyệt Vân

Chương 5.1

Trong thang máy, một bầu không khí kỳ quái vẫn như cũ bao phủ hai người.

“Em đứng xa như vậy làm gì?” Đông Xuyên Tấn Tư nghiêng mặt sang, giễu cợt Nguyên Triêu Hương lui ở trong góc.

Biết rõ còn cố hỏi! Cô trợn mắt liếc anh một cái.

“Bảo trì khoảng cách, sử dụng kế sách an toàn, ai biết được anh có thể lại động sắc tâm nữa hay không?”

Anh nhất thời không biết nên khóc hay cười. “Thang máy chỉ rộng có bấy nhiêu, nếu như anh nổi thú tính lên thật, em có thể trốn đi đâu? Còn không phải hai ba bước đã bị anh chế phục rồi à.”

Cái gì, lời như vậy mà anh cũng nói ra được, thật sự là tức giận! Cô xấu hổ và giận dữ quay mặt đi, không thèm quan tâm đến anh.

“Thế nào?” Anh duỗi cánh tay dài ra, muốn kéo cô về bên người, lại bị cô kịp thời né tránh.

“Đừng chạm vào em.” Cô giống như trốn ôn dịch mà lui vào một góc.

Đông Xuyên Tấn Tư làm sao nghe theo cô, nhanh chóng ra tay, cô lập tức rơi vào trong lòng anh.

Tuy rằng đây là thang máy chuyên dụng của nhân viên cấp cao, nhân viên bình thường không thể tự tiện sử dụng, nhưng bất cứ lúc nào vẫn sẽ có một vài nhân viên chủ quản cấp cao khác đi vào, nếu bị mọi người thấy bọn họ ở trong thang máy ôm ôm ấp ấp thì làm sao! Nguyên Triêu Hương trong lòng cả kinh, vội vàng chui ra khỏi khuỷu tay của anh, cấp tốc vọt sang một bên.

Anh vô cùng không thích loại thái độ tránh né này của cô, liền tiến đến gần đang chuẩn bị đưa tay bắt người, lại bị cô kịp thời chạy thoát.

“Anh đừng như vậy!”

“Anh thế nào?”

Hai người giống như diều hâu bắt gà con một đuổi một trốn trong thang máy, chưa được bao lâu, cô vẫn là bị anh bắt.

“Em làm sao vậy, luôn giữ khoảng cách với anh như thế.” Anh giữ chặt cằm cô, vẻ mặt khó hiểu.

“Anh làm ơn đứng đắn một chút được không!” Cô đập đập tay anh, khuôn mặt nghiêm túc khẽ khiển trách.

“Anh có chỗ nào không đứng đắn? Là em cứ trốn trốn tránh tránh, cũng không biết là đang sợ cái gì, lại còn trách anh?” Anh cũng giận.

“Em…”

Ài, thật sự là một lời khó nói hết! Nguyên Triêu Hương âm thầm thở dài.

Cô thích cùng anh tận hưởng những hành động ân ái nhỏ của người yêu, cũng thích cảm giác ngọt ngào được anh yêu chiều che chở, vả lại tình cảm hai người bọn họ vốn gắn bó như keo sơn,lén làm chút chuyện thân mật mờ ám đương nhiên cũng không có gì đáng trách, huống hồ từ nhỏ đến lớn trải qua việc bị anh trộm hương thiết ngọc cũng đã rất nhiều đến không kể xiết, cô đã sớm quen rồi, thế nhưng, nơi này dù sao cũng là đại bản doanh của tập đoàn Đông Xuyên, bất luận bọn họ tình nồng ý mật khi ở riêng như thế nào, nhưng một khi đã ở trong công ty, tốt nhất vẫn nên thu bớt một chút, tránh ảnh hưởng đến uy tín của anh trong cảm nhận của nhân viên.

Cô là nghĩ như vậy, nhưng Đông Xuyên Tấn Tư lại không nghĩ thế.

Cô bình thường sẽ không cự tuyệt hôn môi cùng ôm ấp của anh, cho dù là tiếp xúc thân mật hơn nữa, cho dù làm cô thẹn thùng hơn nữa, thì hầu như cô cũng đều thuận theo anh, chưa bao giờ tìm mọi cách khước từ như bây giờ, chẳng lẽ… Trong lòng anh căng thẳng.

Chẳng lẽ cô chán ghét rồi?

Không phải anh đa nghi, một người yêu vốn dịu dàng ngoan ngoãn bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt xa cách, trong đó tuyệt đối có vấn đề lớn, anh chỉ có thể liên tưởng tới cái khả năng tồi tệ nhất kia.

Anh thầm phỏng đoán, chẳng lẽ cô sợ mọi người biết được tình cảm của bọn họ? Vì sao? Ở cùng một chỗ với anh rất mất mặt ư? Bằng không làm sao lại sợ hãi rụt rè như vậy?

Hay là vì lo lắng bị người ngoài bắt gặp, trái tim con gái nhỏ bé, sợ xấu hổ?

Chậc! Rốt cuộc là vì sao? Đông Xuyên Tấn Tư càng nghĩ càng phiền lòng, đầu cũng to ra.

Bỏ đi, thay vì suy nghĩ miên man, chẳng bằng hỏi thẳng cô cho rõ ràng.

Anh vươn tay khẽ kéo ngón út của cô, nhún nhường hỏi: “Làm sao vậy, sao bỗng nhiên lại xa cách với anh?”

“Bởi vì…” Không được! Tuyệt đối không thể dao động tại thời điểm mấu chốt này, vạn nhất bị lời ngon tiếng ngọt của anh lừa gạt thành công, con sói háo sắc này khẳng định lại chứng nào tật nấy, thừa dịp bốn bề vắng lặng ở trong thang máy mà ăn đậu hủ của cô lung tung.

Cô vẫn là quyết định làm như không thấy đối với sự tấn công bằng dụ dỗ của anh.

Cửa thang máy vừa mở ra, vì phòng ngừa bản thân làm hỏng việc lớn,cô bước nhanh ra khỏi thang máy, bỏ anh lại phía sau, mình thì mải miết đi về phía trước.

“Này, em…” Anh sải bước rộng, lập tức đuổi kịp cô.

“Anh đừng náo loạn!” Nguyên Triêu Hương vội vã bỏ bàn tay anh nắm ra. “Nơi này là đại sảnh, nếu như bị nhân viên nhìn thấy thì không tốt đâu.”

Quả nhiên bị anh đoán trúng! Sắc mặt Đông Xuyên Tấn Tư trầm xuống.

“Em ghét bỏ anh?”

“Em ghét bỏ anh?” Cô ngạc nhiên, “Làm sao có thể!”

“Hay là…” Anh tạm dừng một lúc, trên mặt mang theo phiền muộn cùng buồn bực rõ rệt, “Em đã chán ghét rồi?”

“Ôi trời, anh nghĩ đi đâu vậy?” Cô thiếu chút nữa té xỉu.

“Vậy vì sao em đột nhiên trở nên kỳ quái như vậy, ngay cả chạm cũng không cho anh chạm một cái, còn liên tục bày ra vẻ mặt ấy cho anh xem, khiến cho anh khẩn trương như vậy.” Anh trừng mắt dựng thẳng lông mày nói.

“Em là vì bảo vệ hình tượng của anh á!” Cô nổi giận đùng đùng hô khẽ. “Anh đường đường là tổng tài, ở trước công chúng lại cùng một cô gái lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì, anh còn luôn không tự trọng chút nào, tán tỉnh cũng không nhìn xem đang ở đâu, lỡ như bị nhân viên thấy được thì làm sao bây giờ?”

Đông Xuyên Tấn Tư sửng sốt. Hóa ra là vì chuyện này mà đang giận dỗi với anh!

Được rồi, nếu như vậy thì có thể giải thích vì sao cô lại lạnh nhạt với anh như thế, anh cũng tương đốitiêu tan một chút.

Kỳ thật, anh cũng không phải cố ý lấy trêu đùa cô làm vui.

Anh không phủ nhận thỉnh thoảng trêu đùa được khiến lòng cô có chút hỗn loạnsẽcó thể gây anh sự vui sướng đặc biệt nào đó, điều đó là vì phản ứng của cô thật sự rất đáng yêu, nhưng mà, ẩn giấu dưới những đùa giỡn là tấm lòng chân thật, làm gì có chuyện anh không phải nếm trải sự quấy phá của dục vọng nam tính không cách nào phát tiết kia chứ, anh muốn cô, muốn điên cuồng, nhưng mà thời cơ chưa tới.

Bất kể như thế nào, anh cũng phải chờ cơ thể và tinh thần cô đều có chuẩn bị tốt, mới có thể làm cho cô từ cô gái lột xác thành phụ nữ được.

“Hôm nay em mới phát hiện, hóa ra bệnh đa nghi của anh lại nghiêm trọng như vậy.” Nguyên Triêu Hương nhịn không được oán giận.

“Ai bảo em luôn trốn trốn tránh tránh, cứ như hai chúng ta ở cùng một chỗ có bao nhiêu mờ ám không dám để người ta biết vậy.” Anh cũng có một bụng nỗi khổ.

“Ai bảo anh háo sắc như vậy.” Cô hậm hực hờn dỗi bĩu môi cãi lại.

“Nếu như anh không có phản ứng với em thì mới là kỳ quái đấy.”

“Anh già mồm át lẽ phải.”

Hai người vừa đấu võ mồm vừa đi.

“Anh mặc kệ, ở địa bàn của anh, em giữ khoảng cách với anh thì cũng được thôi, nhưng khi đến tòa nhà hội đồng quản trị rồi, em đừng vội vã phân rõ giới hạn với anh nữa đấy, các trưởng bối không biết, còn tưởng rằng hai chúng ta giận nhau, ở trước mặt trưởng lão của gia tộc, em tốt xấu gì cũng phải chừa cho anh chút mặt mũi.” Anh bá đạo cảnh cáo.

“Biết rồi, còn cần anh nói.” Cô tức giận liếc xéo anh một cái.

Bộ dáng tranh cãi đấu võ mồm của vợ chồng son thật sự cực kỳ giống một đôi vợ chồng trẻ đang giận dỗi, vẫn là dẫn tới không ít ánh mắt tò mò của mọi người.

“Đúng rồi, có một chuyện em rất hiếu kỳ.” Tạm thời lui binh, cô bỗng nhiên nhớ tới nghi hoặc trong lòng. “Vì sao tập đoàn Đông Xuyên lại chia thành ba tòa nhà?”

“Trực thuộc tập đoàn bao gồm rất nhiều sản nghiệp, để phân biệt rõ ràng phạm vi nghiệp vụ của nhau nên mới phân chia thành ba nơi.” Anh lơ đãng trả lời, thừa dịp cô không chú ý, lại đem bàn tay mềm mại của cô nắm vào bàn tay to của mình.

Cô ngoan ngoãn để anh nắm lấy, hoàn toàn không phát hiện ra khác thường, tiếp tục hỏi: “Ở giữa là tòa nhà khoa học kỹ thuật, hiện giờ chúng ta cần đi là tòa nhà hội đồng quản trị, vậy là tòa bên tay trái sao?”

“Đó là tòa nhà đầu não của tập đoàn Đông Xuyên, tên như ý nghĩa, chính là trung tâm chỉ huy các sản nghiệp trực thuộc, nơi đó do Thượng Nhân quản lí.”

“Sau khi bác Đông Xuyên đem tập đoàn giao cho Thượng Nhân, lại đem tổ nghiệp khoa học kỹ thuật của Đông Xuyên giao cho anh quản lý, như vậy, không phải tương đương với việc thay đổi triều đại ư?”

Cô từng nghe ba đề cập qua, trước kia tập đoàn Đông Xuyên dùng khoa học kỹ thuật để lập nghiệp, sau khi trải qua sự mở rộng không ngừng của sản nghiệp, mới hình thành tổ chức xí nghiệp khổng lồ, bây giờ tập đoàn là do Thượng Nhân nắm giữ, tổ nghiệp lại giao cho Tấn thống lĩnh, như vậy, không phải toàn bộ những nguyên lão sáng lập đều hoàn tất công việc mà về hưu sao?

“Cũng có thể nói như vậy.” Đông Xuyên Tấn Tư gật gật đầu. “Hiện nay sản nghiệp dưới tên tập đoàn hơn phân nửa đều do người trẻ tuổi trong gia tộc nắm giữ, đại đa số nguyên lão cũng đều bởi vì tuổi tác đã cao, không phải lần lượt lui về phía sau, thì chính là ở tình trạng nửa về hưu, đại bộ phận đều rất ít hỏi về chuyện của tập đoàn.”

“Cho nên liền ở trong tòa nhà hội đồng quản trị giữ chức thành viên hội đồng quản trị?”

“Ừ. Những lão thần bọn họ đã chinh chiến trên thương trường hơn nửa đời người, vì tập đoàn lập không ít công lao hiển hách, mà nay tập đoàn Đông Xuyên thanh thế như mặt trời ban trưa, nổi danh quốc tế, các ông cuối cùng đã công đức viên mãn, cũng nên để họ an dưỡng tuổi già, thanh bình hưởng phúc.”

“Thật tốt, khi nào thì đến phiên ba em?”

“Bác trai mới hơn bốn mươi tuổi, còn chưa qua ải năm mươi, con gái bất hiếu như em thế mà lại ước ông xuống đài trước thời hạn?” Anh mang cười mà trêu tức nói.

“Anh đừng nói linh tinh.” Nguyên Triêu Hương nhanh nhảu thanh minh cho mình. “Em là lo lắng ông làm việc quá mệt nhọc, thân thể chịu không được, mới hi vọng ông về hưu trước thời hạn, cáo lão hồi hương.”

“Yên tâm đi, bác trai xương cốt thân thể rất cường tráng. Lễ Noel năm ngoái lúc chúng ta đi Anh quốc thăm ông, không phải ông còn mang chúng ta đi trượt tuyết sao, chẳng lẽ em không nhìn thấy, tư thế oai hùng đáp xuống sườn dốc cao hơn mười thước của ông lúc ấy, sức lực mạnh mẽ đó ngay cả thanh niên bình thường cũng tự than không bằng ấy chứ.”

“Ừm, cũng đúng.” Cô cười cười.

Bọn họ bước vào tòa nhà hội đồng quản trị, từ xa đã nhìn thấy cửa thang máy chuyên dụng của nhân viên chủ quản đang mở ra, bên trong dường như có người, hơn nữa đối phương cũng không vội ấn nút đóng cửa, hiển nhiên đang chờ bọn họ.

Thật không ngờ, người bên trong thang máy chính là người độc lai độc vãng, thần long thấy đầu không thấy đuôi Đông Xuyên Thượng Nhân.

Đi vào bên trong thang máy, Nguyên Triêu Hương hơi hơi gật đầu, cùng anh ta xem như chào hỏi.

Không gian cực kì rộng rãi bên trong thang máy đã bị hai người đàn ông cao to chiếm cứ, hai người khí lực sắc bén như nhau, khí thế cũng mạnh giống nhau,đứng ở bên cạnh hai thân thể cao lớn, cô bỗng nhiên có loại cảm giác áp bách vô cớ.

Nhà bọn họ cả sáu anh em đều di truyền dáng người từ ba, chiều cao của người nào cũng ít nhất là trên 1m80, chiều cao vượt bậc như thế, ngay cả nữ trung hào kiệt cao đến 1m68 như cô đây cũng chỉ có thể nhìn thấy đến sau ót.

Nội dung hai người đàn ông nói chuyện tất cả đều là đề tài kinh doanh cô không chen vào được, người bạn nhỏ như cô chỉ đành ngoan ngoãn đứng ở một bên.

Sau khi ra khỏi thang máy, ba người rất nhanh đi tới phòng họp.

Bên ngoài phòng họp rộng lớn, một đoàn thành viên hội đồng quản trị rõ ràng vừa mới tập trung đông đủ, thừa dịp trước khi hội nghị bắt đầu, đang tụ họp ở phòng kinh doanh chuyện trò vui vẻ.

Nguyên Triêu Hương lúc đầu còn lo lắng, một nữ sinh như cô bỗng dưng lại xuất hiện tại trường hợp này dường như rất kỳ quái, may sao những thành viên hội đồng quản trị và cổ đông ở đây hầu hết đều là người quen, cô nhất thời an tâm không ít.

Đông Xuyên Huy Nhất Lang đứng giữa quần hùng, cô lập tức nhìn thấy hình dáng cao lớn của ông.

“Bác Đông Xuyên.” Cô đi đến chào, cười meo meo khẽ gọi.

“Bác cái gì, kêu ba có vẻ xuôi tai hơn đấy.” Ông cong ngón trỏ lại gõ vào cái đầu nhỏ của cô dạy bảo. (trong tiếng Trung bác = bá bá, ba = ba ba)

“Ba?” Cô kinh ngạc lặp lại.

“Ngoan, đợi lát nữa sẽ mời con ăn kẹo.” Đông Xuyên Huy Nhất Lang chiếm đủ tiện nghi, lòng tràn đầy vui vẻ, cười vươn bàn tay to vỗ vỗ đầu cô.

“Ừm, cô bé Nguyên càng lớn càng xinh đẹp nha!” Một ông cụ lớn tuổi nào đó cười ha ha nhìn cô. “Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười tám ạ.” Đông Xuyên Tấn Tư thay cô trả lời, yêu thương ôm nhẹ lấy vai cô.

“Ôi, đã mười tám rồi à!” Một vị nguyên lão khác hứng thú dào dạt cười nói, “Không tồi, không tồi, lúc nào cũng có thể chuẩn bị kết hôn rồi! Khi nào thì chọn ngày tốt mời chúng tôi uống rượu mừng đây?”

“Bát tự còn chưa xem ấy chứ.” Đông Xuyên Huy Nhất Lang tức giận nói. “Nếu động tác của thằng nhóc này mau một chút thì tôi đã sớm có cháu bế rồi.”

“Có nghe chưa?” Một vị họ hàng trong gia tộc Đông Xuyên cố ý vỗ vỗ bả vai Đông Xuyên Tấn Tư, liếc mắt chế nhạo, “Người trẻ tuổi hẳn là có nhiều sức lực hơn mới đúng chứ!”

Một nhóm người lớn tuổi nghe vậy đều cùng cười vang.

Ài, nói thì thật đơn giản, các trưởng bối làm sao có thể hiểu anh bất đắc dĩ ẩn nhẫn nhiều năm lại không dám hành động thiếu suy nghĩ chứ. Đông Xuyên Tấn Tư miễn cưỡng khẽ động khóe miệng cười theo.

Chuyện gì buồn cười như vậy? Cô nhìn nhóm người lớn tuổi xung quanh, âm thầm nghi ngờ.

Nhóm Ojisan* kia vô cớ nở nụ cười gian xảo, cùng với ánh mắt tràn ngập mờ ám kia, phảng phất như đều nhằm vào cô mà đến, nhìn chằm chằm làm cô toàn thân sợ hãi, nổi đầy da gà.

Ojisan: cách gọi các ông chú theo kiểu Nhật.

“Em tìm một chỗ ngồi xuống trước đi đã, chờ anh họp xong sẽ lập tức dẫn em đến công ty đĩa nhạc ký hợp đồng.” Đông Xuyên Tấn Tư nhẹ nhàng nói với cô.

“Dạ.” Cô khẽ gật đầu, đi tới ghế sofa gần cửa sổ sát đất, ngoan ngoãn ngồi xuống đợi.

 

Bình luận về bài viết này

9 bình luận

  1. Happy day 1234

     /  01/01/2013

    Thanks nang ^^

    Trả lời
  2. tks nha
    P/s: Happy new year cả nhà

    Trả lời
  3. @Hoayeulaclac: thanks nàng 🙂
    Happy new year mọi người nhé ^__^!

    Trả lời
  4. Nina

     /  02/01/2013

    Thnx ss. Happy New Year!
    SS oi, cho em xin lai convert cua truyen, doc khong hay bang ss phien dich nhung do nghien.
    lelan.du@ymail.com. Cam on ss nhieu.

    Trả lời
  5. Nina

     /  02/01/2013

    Thnx SS. em da nhan duoc, nhung ma somehow em khong doc duoc giong nhu lan truoc.

    Trả lời
  6. Nina

     /  03/01/2013

    Thanks ss, hom nay em vao duoc roi, not yesterday or a day before, convert truoc vao duoc luc do, em saved it. 01 tuan sau vao 0 duoc, bay gio 02 cai deu vao duoc het, hong biet tai sao(?) Cam on ss nhieu. Chuc mung nam moi everyone!

    Trả lời
  7. banhmikhet

     /  18/06/2013

    thanks các nàng nhé

    Trả lời

Chìa míc cà rô phỏng vấn !!!